Thứ Sáu, 17 tháng 10, 2014

Ngoại ơi !

"Ầu ơ, ví dầu cầu ván đóng đinh
Cầu tre lắc lẻo gập ghềnh khó đi
Chứ khó đi mẹ dắt con đi,
Con đi trường học ... ầu ơ ...
Con đi trường học ... mẹ đi trường đời ..."
Khúc hát ru mà ngoại thường hay hát để ru em con ngủ. Con hư, con không biết ru em, con chỉ biết ngồi bên vừa nhìn ngoại đưa nôi, vừa nghe ngoại hát ru. Con tưởng tượng lúc con còn nhỏ, ngoại cũng ru con bằng câu hát đó phải không ngoại, chỉ có điều lúc đó tay ngoại không nhăn nheo như lúc bây giờ, giọng hát ngoại cũng khỏe hơn lúc bây giờ ngoại ha.
Nhà ngoại thuộc dạng nghèo của xã ngoại ha, hồi đó tới mùa nước lụt là nhà ngoại lại phải lên ghe mà ở, vì nước gần lút cả nhà. Con nhớ lúc con còn nhỏ, con không thích về nhà ngoại chơi, vì lúc đó con ở nhà con quen rồi, có bạn bè, có những chỗ con quen. Về ở với ngoại, con lủi thủi một mình nên con chán, không muốn ở. Con về nhà nội, bà nội hay cho tiền con mua bánh mua kẹo, còn về nhà ngoại, ngoại đâu có gì để cho con. Con dại quá ngoại ơi, con đâu biết được tình thương ngoại dành cho con biết nhường nào mà vật chất nào có há chi. Nhà ngoại nghèo nhưng tình cảm nhiều hơn ai hết. Con nghe má kể, lúc xưa có người đi bán mắm xa nhà, ngoại thương, ngoại cho ở lại nhà nấu cơm ăn. Sau này vì ân nghĩa mà người ta xem ngoại còn hơn người thân, đám tiệc gì cũng không quản ngại đường xa để đến nhà mình dự.
Ngoại hay kể, lúc con còn nhỏ xíu, nằm trên giường, con hay dùng chân đạp vào mái tôn bên cạnh, con quậy lắm, nhưng ngoại thương lắm. Lớn lên một chút, con thích nghịch bếp lửa, lắm khi con dại, lấy lửa thử đốt vào mái tranh khô xem nó cháy ra ren. Ai dè cháy lớn hơn con tưởng nhiều, nhưng mà may con dập được, không lại mất công ngoại xây nhà mới rồi. Về nhà ngoại, con được ăn trái sim tím, được Cậu Ku làm súng thụt cho con chơi, những thứ chỉ nhà ngoại mới có. Con thích lắm. Con còn thích sờ tóc ông ngoại, vì tóc ông ngoại trắng như cước, hệt như ông bụt trong truyện hay trên tivi. Lưng ngoại còng, ngón chân kề cái của ngoại không biết vì ren lại thích nằm đề lên ngón chân cái, cả 2 chân đều bị như vậy. Con vừa thấy lạ, vừa thấy thương ngoại. Con còn nhỏ quá ngoại ơi !
Ngoại già, nhưng còn minh mẫn lắm. Ngoại chăm con lớn, rồi lại chăm em con. Hồi đó con thấy ngoại hay hốp cho em con, lấy lá gì đó hơ bếp than rồi đắp vào đầu, vào bụng nó. Con thấy em con bé tí tẹo, bị ngoại hốp như vậy, con không thích. Con sợ ngoại già, nhiều khi không biết lại làm em con đau. Mà con đâu có biết được, hồi xưa ngoại cũng hốp cho con như vậy, hốp kĩ hơn lúc hốp em con, nên từ nhỏ đến lớn con ít bị đau cảm, ít bị sổ mũi như mấy đứa khác. Con hư quá ngoại ơi !
Rồi con lớn lên chút, vào đại học. Hè tới hè, tết tới tết con đều lên thăm ngoại, rồi thắm hương cho ông ngoại. Ngoại vẫn nhớ con, vẫn nhận ra con là thằng Sỉn của ngoại. Chỉ đến cái tết vừa rồi là ngoại đã yếu, nhưng mà cố gắng một chút thì vẫn biết con là thằng Sỉn. Ngoại từng nói, ngoại chờ thằng Sỉn lấy vợ, rồi ngoại cho thằng Sỉn 1 chỉ vàng nghe. Con nói, một chỉ vàng ren đủ được ngoại. Ngoại kêu ngoại dành dụm được chừng đó thôi. Con thương ngoại lắm, con nói con giỡn thôi, chỉ cần ngoại sống khỏe mạnh đến lúc con lấy vợ là được ạ. Ngoại hứa với con rồi ngoại nhớ không, con vẫn chưa lấy được vợ mà ngoại ...
Ký ức của con về ngoại thanh bình lắm. Là cánh đồng lúa xanh biếc. Là hàng cây xôn xao trước hiên nhà những chiều gió về. Là giếng nước mát trong. Là bếp lửa hồng lúc nào cũng ấm áp. Là câu hát ru ầu ơ mà dù con có lớn bao nhiêu cũng muốn nghe lại. Là đôi tay nâng niu từ lúc con chào đời. Ngoại được đoàn tụ với ông ngoại rồi ngoại nhé. Con nhớ và thương ngoại nhiều.


----
Ku Sỉn của Ngoại - 16/10/2014

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét