"Đừng nói chán, hãy nói Cheer up"
Cuộc sống hằng ngày không thể không nhắc đến công việc, vì ta phải mất từ 9 - 10 tiếng ở công ty (có khi hơn nếu OT). Mà nói tới công việc thì ... ôi thôi đủ thăng trầm. Lúc còn đi học thì khát khao tốt nghiệp thật mau, đi xin việc rồi đi làm cho sướng, cho khỏe. Rồi mới bắt đầu đi làm, được "bỡ ngỡ" học được nhiều thứ hay ho mà trong trường không ai dạy ta cả. Tôi may mắn có được bước đi đầu tiên khá thuận lợi khi gặp được những người bạn, người anh, người chị giúp đỡ tôi những lúc mới bước chân vào nghề. Nhưng cuộc vui nào cũng có lúc tàn, những người thường hay hỗ trợ tôi hay sát cánh bên tôi từ những ngày đầu đi làm lần lượt ra đi. Họ ra đi tìm kiếm cho mình chân trời mới phù hợp hơn, tôi thì vẫn ở lại ... Nhiều lúc thật sự rất rất chán công việc hiện tại. Tôi thấy công việc hiện tại mất đi niềm vui và sự hứng khởi khi làm việc như những ngày đầu đi làm. Đã có những lúc tôi muốn đập bàn mà hét lên rằng : "Dẹp, nghỉ, ta bay đây". Nhưng bay đi đâu được khi tôi thiếu một đôi cánh đủ mạnh để bay, biết đó là gì không, ANH VĂN. Vào làm cho một công ty nhà nước, nơi hằng ngày giao tiếp với người bản địa 100% Việt Nam, nên lụi tàn lần, mỗi lần muốn đụng tới anh văn là lại thôi, trong đầu lại nổi lên suy nghĩ "Thôi để từ từ khi nào rảnh muốn chuyến công ty rồi học cũng chưa muộn". Ừ thì 2 chữ "từ từ", ừ thì 3 chữ "khi nào rảnh", đời người có biết bao nhiêu chuyện phải làm, biết bao nhiêu đam mê đời thường cám dỗ để dễ dàng khiến ta quên đi những mục tiêu ta từng hứa là "từ từ" "khi nào rảnh" sẽ thực hiện. Cho nên khi công việc, môi trường thay đổi đột ngột, ta muốn bay đi, không muốn bị gò bó nữa, thì cánh đâu có đủ mạnh mà bay. Cho nên nản càng thêm nản. Có những hôm đi làm không biết làm gì cho hết giờ, thế là lại lên mạng nghiên cứu linh tinh. Nhưng cũng không phải là quá muộn để tôi rút ra bài học kinh nghiệm, chuyện gì muốn làm thì phải làm ngay bây giờ. Đừng chần chừ nữa, bởi vì đã có rất rất nhiều lần tôi cứ hẹn rồi lại để đó ... cho quá khứ.
Còn vấn đề tìm lại niềm vui trong cuộc sống và công việc thì sao ? Giai đoạn tôi nản nhất là giai đoạn tôi chối bỏ trách nhiệm nhiều nhất. Tôi đổ lỗi cho hoàn cảnh, cho mọi thứ xung quanh không hợp ý mình. Điều đó giúp ích gì được cho tôi ? Có, nó giúp tôi ngày càng chán nản tới tột cùng ! Vậy làm sao để đứng lên ? Vấp ngã ở đâu thì đứng dậy tại đó thôi. Bắt đầu từ những việc nhỏ, tập trung vào các tasks rất nhỏ để hoàn thành, để thắp lên lại ngọn lửa đam mê công việc, sự hứng khởi của tuổi trẻ. Đó là cách rất đơn giản nhưng tôi lại rất hay quên.
Tôi yêu cầu lông, thích nghe nhạc. Và công ty tôi làm việc không có tất cả những điều đó. Ừ thì không có mới cần có ta. Hiện giờ tôi và một người anh trong công ty đã lập ra được một hội cầu lông cũng rất đông người tham gia. Cái khó là làm sao di trì hội rồi từ đó làm bàn đạp tổ chức một hội thi cầu lông bé bé trong phòng. Chẳng phải là tôi sẽ hướng đến được sở thích tổ chức events mà tôi hay làm khi còn ngồi trên ghế nhà trường hay sao. Ngoài ra, "Radio phát-gì-nghe-nấy" của tôi xuất phát từ một ý tưởng đơn giản nhưng biết đâu sau này nó lại là nơi chia sẻ nỗi niềm của tất cả nhân viên trong công ty thì quá hay rồi còn gì, giải quyết được bài toán của ban quản lý phòng "Làm sao hiểu được tâm tư nguyện vọng của nhân viên, càng sớm càng tốt". (Tôi nói càng sớm càng tốt là bởi vì đừng để quá muộn, đến khi nhân viên gặp mình để xin nghỉ việc rồi lúc đó mới hiểu được "tâm tư nhau" thì quá trễ rồi).
Oh, vậy đấy. Giờ tôi khá lên nhiều rồi. Ai giúp tôi vậy ? Là tôi, chính tôi, và do tôi.
Cho nên, tôi tự dặn mình và cũng muốn nhắc nhở người khác mỗi khi cảm giác chán nản ập đến. "Đừng nói chán, hãy nói cheer". Đời thay đổi khi ta thay đổi mà thôi.
--
Sài Gòn 12:19 A.M 02/10/2014
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét